Mỗi lần quyết định hành động, nhất là ở những Khoảnh khắc mà ta cảm nhận thấy rằng nó RẤT QUAN TRỌNG trên hành trình cuộc đời, ta thường dành thời gian để cân nhắc, suy tính, xem xét một cách kỹ lưỡng dựa trên mọi thông tin, nguồn lực cả trong lẫn ngoài... Rồi mới ra quyết định, tạm gọi nó là một CÚ NHẢY đi.
Trong thời khắc chân rời mặt đất, thân mình phóng về phía trước và đang lơ lửng trên không trung, không thể quay lại, mà cũng chưa thể dám chắc mình có qua được hay không? Khi nào sẽ chạm vào bờ kia, hay là hụt chân rồi rơi tọt xuống khoảng thăm thẳm tối om...? Một triệu lẻ một thứ vùn vụt qua trong đầu.
Ta nên làm gì ở thời khắc ấy ư? Đâu còn gì đáng kể để làm, những cái CÓ THỂ NGHĨ VÀ LÀM thì đều nằm lại ở khoảnh khắc trước khi mình ra quyết định nhảy rồi. Ta nên nghĩ gì ư? Cũng còn gì ngoài cái lưỡng cực Sống hay Chết, Thành hay Bại mà ta vẫn liên tục lởn vởn nghĩ tới nó suốt cả thời gian chuẩn bị nhảy?
Có một BÍ MẬT RẤT HIỂN NHIÊN: Kết quả của cú nhảy đã xong xuôi ngay từ cái KHOẢNH KHẮC ta lấy đà và giậm nhảy rồi Vậy ta còn cái gì để làm ở thời khắc lửng lơ trên không trung, Ở GIỮA CÚ NHẢY đây??
HÃY TẬN HƯỞNG NÓ MỘT CÁCH TRỌN VẸN. Cảm nhận bằng mọi giác quan lẫn phi giác quan, lấy toàn bộ con người mình ra để cảm nhận và chỉ tận hưởng mà thôi. Đừng có Nghĩ hay Làm cái gì, nó chỉ khiến mọi thứ rối tung lên hơn và bạn sẽ đánh mất đi cơ hội quý giá được LÀM VIỆC VỚI MỌI THỨ, cả bên trong lẫn bên ngoài đang diễn ra.
Thành hay bại, sống hay chết...đều đã XONG XUÔI cả rồi.
Comments